sống lại sinh em be

Sống Lại Bị Em Trai Cầm Tù - Edit Version. Kiếp trước, Ôn Lương yêu đến thảm hại, tình yêu cấm kỵ giữa anh em, tôn nghiêm và tấm chân tình bị em trai giẫm đạp dưới chân. Cậu chưa từng để mắt tới tình cảm của anh, cho dù anh yêu người đó hơn nữa cũng vô dụng Em đừng có mà chạy trốn, coi như em chạy đến chân trời góc biển thì anh đều kéo em về!" Anh chưa từng biểu lộ thiện cảm của mình với bất kỳ người phụ nữ nào, khi anh sắp ba mươi tuổi, lần đầu tiên trong cuộc đời xuất hiện loại tình cảm vừa mâu thuẫn lại - GV nêu câu hỏi: Gia đình em đang sinh sống ở đâu? - GV nhận xét và giới thiệu bài mới : Nơi em sinh sống - HS trả lời ( nêu quận, huyện, con đường,….) - HS lắng nghe. 2. Hoạt động 1: Tìm hiểu quang cảnh làng xóm, đường phố ( 17 phút) + Điểm lạ: sinh con không nằm mà đứng, không nâng niu, vuốt ve mà bắt hươu con vận động ngay khi vừa lọt lòng. Hãy nêu suy nghĩ của em về lòng khoan dung trong cuộc sống. Suy nghĩ của bạn về lời dạy của Đức Phật: "Giọt nước chỉ hòa vào biển cả mới không cạn mà Lò vi sóng bị đứt cầu chì nguồn. Lò vi sóng bị hỏng rơ le nhiệt. Lò vi sóng bị hỏng bo mạch (chỉ xuất hiện ở các lò vi sóng chạy bằng bảng mạch). Er Sucht Sie Schrot Und Korn. Triệu Ngạn Kiều cứng ngắc nhìn xuống theo tay của người đàn ông, đầu óc liền ầm một cái như bị sét đánh, bụng này đúng là đã nhô lên, mặc dù không phải quá rõ rệt, nhưng mà vừa nhìn chính là bộ dạng có thai, mà ngày hôm qua lúc tắm rửa cô soi gương trong phòng tắm còn đắc ý vì bụng mình bằng cuộc là chuyện gì xảy ra?Thời điểm con người đang điên cuồng đúng là sức lực rất lớn, Triệu Ngạn Kiều đẩy người đàn ông xuống ghế sô pha, rồi chạy như điên tới trước mặt cái tivi màn hình phẳng giữa phòng màn hình liền chiếu ra một bóng dáng xinh xắn hoạt bát, mắt to mũi dọc dừa, da trắng như em bé khiến người khác yêu thương vô cùng, nhưng mà toàn bộ không phải của cô! Khuôn mặt này quá mức yếu đuối, không thể so sánh một chút nào cùng khuôn mặt thanh tú mang theo khí phách của thể Triệu Ngạn Kiều choáng váng một cái, thiếu chút nữa thì xụi lơ trên mặt đất. Sắc mặt cô trắng bệch, trong đầu có vô số thắc mắc đang xoay quanh, vì sao cô lại bám vào trên cơ thể này? Chủ cũ của cơ thể này đi đâu? Rốt cuộc chuyện gì xảy ra với cô lại có thể làm ra cục diện như bây giờ? Cô hận không thể lập tức lao ra khỏi căn phòng này chạy về công ty nhìn xem một chút, rốt cuộc sao lại thế này!Nhưng mà cô không thể, loại sự tình không thể tưởng tượng nổi này cô nhất định phải giữ bí mật thật tốt, ai cũng không thể nói! Nhất là trước mặt người đàn ông nguy hiểm này! Nghĩ đến đây, Triệu Ngạn Kiều hít sâu một hơi, cố gắng để cho bản thân bình tĩnh lại, đang lúc đi tới nhìn thoáng qua vẻ mặt trào phúng của người đàn ông, cơ thể cứng ngắc đi về phòng Dịch Hoan nhìn cửa phòng đóng chặt của Triệu Ngạn Kiều, không biết người đàn bà này lại đang làm cái quỷ gì. Có điều bất luận cô gây ra sức ép gì cũng không có quan hệ với anh, anh ghét nhất là đối phó với loại phụ nữ tự cho mình là đúng! Tần Dịch Hoan sửa lại đầu tóc có chút rối bời, ưu nhã xoay người đi tới phòng sách, mắt không thấy tâm không Ngạn Kiều nằm ở trên giường đôi rộng lớn, trong đầu loạn thành một đoàn, đầu cũng ngày càng đau. Linh hồn bám vào trên người người khác chuyện như vậy cô thế nào cũng không nghĩ tới, nhưng mà bây giờ chuyện đã xảy ra, cô nhất định phải chấp nhận sự thật. Từ cuộc nói chuyện với người đàn ông kia có thể thấy được, cơ thể này hiện nay là vợ của anh ta, chẳng qua không biết chủ cũ làm chuyện gì khiến cho chồng cô ta phiền chán như vậy. Nhưng mà như vậy cũng có chỗ tốt, người đàn ông kia sẽ không đặt nhiều sự chú ý lên người cô, hơn nữa loại chuyện thay đổi linh hồn này, cho dù nói ra cũng không ai tin tưởng. Vậy nên hẳn sẽ không bại lộ, hoặc giả anh ta có thể phát hiện ra thay đổi của cô. Chỉ là cô không quan tâm, dù sao thân thể này chưa từng có thay đổi! Huống chi nếu phải đóng giả làm người khác, cô không làm được cũng không muốn làm!Sắp xếp lại suy nghĩ ngổn ngang, Triệu Ngạn Kiều ép buộc đại não không hoạt động, từ từ đã giấc mơ của cô, giống như đang chiếu một bộ phim ngắn của một người phụ nữ khi còn sống, khi tỉnh lại khóe mắt còn ướt, lần này Triệu Ngạn Kiều biết chủ nhân thật sự của cơ thể này đã tan thành mây khói. Cô tiếp nhận toàn bộ trí nhớ của thân thể này, từ lúc cô ta còn nhỏ cho đến một phút kia linh hồn cô ta biến gọi là Triệu Ngạn Kiều, nhưng tính cách lại khác xa nhau. Chủ nhân của cơ thể này từ nhỏ đã sinh ra trong nhà giàu sang, thế nhưng năm mười tuổi cha mẹ qua đời do tai nạn máy bay, cô liền được bạn tốt của mẹ là Tần phu nhân nhận về nhà chăm sóc, cũng chính là mẹ chồng hiện tại của cô. Cha mẹ qua đời khiến cho cô chịu đả kích lớn, cô bắt đầu tự ti, thậm chí tự bế, nhưng vào lúc này Tần Dịch Hoan giống như một tia ấm áp mạnh mẽ tiến dần vào cuộc đời của cô. Anh ta là con của Tần phu nhân, là anh trai trên danh nghĩa của qua đả kích to lớn, cô mong ngóng người tốt, mong ngóng việc tốt đẹp. Mà Tần Dịch Hoan vừa vặn là loại người vừa nhìn liền không dời mắt được. Cho nên cô giống như con thiêu thân lao đầu vào lửa, cho dù cháy thành tro bụi cũng muốn được tiếp xúc với ánh lửa, tâm tư điên cuồng lao vào với Tần Dịch tiếc, Tần Dịch Hoan ghét nhất chính là loại phụ nữ nhu nhược, bảo sao nghe vậy. Nhưng cô vẫn không buông tay, dù cho bị anh quát tháo, sỉ nhục cũng nhất định phải gả cho anh. Sau cùng, cô thừa dịp Tần Dịch Hoan say rượu leo lên giường của anh, có đứa nhỏ của anh, như mong muốn trở thành vợ của nhưng, cuộc sống sau khi cưới hoàn toàn không giống như cô tưởng tượng, Tần Dịch Hoan chẳng những không thích cô, ngược lại còn ngày càng chán ghét cô, điều này làm cho cô ngày càng tự ti, ngày càng đau khổ, đến nỗi mắc phải chứng trầm cảm nghiêm trọng, cuối cùng sau một lần tranh cãi ầm ĩ với Tần Dịch Hoan, tâm của cô chết như tro tàn, không còn chút suy nghĩ muốn sống tiếp, liền hồn phi phách tán, lúc này mới tạo cơ hội cho Triệu Ngạn Kiều bám vào thân thể phụ nữ ngu ngốc này, Triệu Ngạn Kiều lau nước mắt ở khóe mắt, tâm tình phức tạp. Vì một người đàn ông không quan tâm đến mình mà rơi vào kết cục thảm thương như vậy, thật sự đáng giá sao? Nếu như cô không bám vào khối thân thể này thì sao đây? Đứa bé trong bụng mới được bốn tháng phải làm sao?Triệu Ngạn Kiều đưa tay xoa nhẹ cái bụng gồ lên của mình, nhìn về phía bầu trời, yên tâm đi, tôi sẽ thay cô chăm sóc tốt cục Ngạn Kiều xuống giường, kéo ngăn tủ ra định đổi lại quần áo, chiếc váy mềm mại này cô mặc thật không quen. Thế nhưng vừa mở hộc tủ, cô liền ngốc ngay tại chỗ, toàn bộ ngăn tủ để là màu hồng! Muốn đổi một bộ cũng không có cách nào đổi! Triệu Ngạn Kiều đỡ trán thở dài, mặc dù chất lượng cuộc sống giống như ngồi tên lửa một bước lên trời*, thế nhưng bây giờ lại cô nhớ cái hộc tủ rách trong phòng trọ nhỏ của mình vô cùng. Cô thở dài một hơi, bỏ qua đấu tranh, nhìn lại đồng hồ báo thức đầu giường một chút, đã hơn bảy giờ tối rồi, chẳng trách có phần đói bụng.*một bước lên trời mau chóng đạt được vị trí cao phòng bếp mở tủ lạnh ra, tất cả bên trong đều là kem ly, đủ loại hương vị! Triệu Ngạn Kiều sắp điên rồi, cái gì là sống qua ngày, đây rõ ràng là sống qua ngày! đoạn này mình cũng không hiểu lắm  Ôm ấp ý tưởng coi như dỡ hết tủ lạnh ra cũng phải tìm chút đồ ăn hợp ý mình, Triệu Ngạn Kiều lục lọi ba tầng tủ lạnh mấy lần, may mắn vẫn tìm được vài quả trứng gà và một túi mì là đồ của “Triệu Ngạn Kiều” trước muốn học nấu cơm còn lưu lại, Triệu Ngạn Kiều lắc đầu, thuần thục dùng chiếc đũa khuấy đều trứng gà, trong lòng đối với “Triệu Ngạn Kiều” lại thêm vài phần thương hại. Dùng hết tâm trí thích một người như vậy, đổi lấy lại là hồn phi phách tán. Triệu Ngạn Kiều không hiểu, rốt cuộc là bi thương đến mức nào mới có thể khiến cho linh hồn của một người trực tiếp tan biến. Một năm kia, lúc cô bị anh trai đuổi ra khỏi nhà, trong đầu cô cũng chưa từng có suy nghĩ coi thường mạng sống của mình. Người này so với cô lúc đó chênh lệch thật Ngạn Kiều không nghĩ lung tung nữa, tập trung vào việc trên tay. Nguyên liệu nấu ăn cực kỳ đơn giản, căn bản không làm ra món gì ngon, hơn nữa vừa mới trải qua chuyện lớn như vậy, cô ăn cái gì cũng không vào, mì sợi đơn giản là thích hợp nhất. Triệu Ngạn Kiều múc Mì Dương Xuân thơm phức vào trong bát sứ trắng, ngồi ở bên bàn ăn ăn từng ngụm lớn một, bất luận thế nào đều phải sống sót, cho dù là với thân phận của một người khác! Còn sống mới là chuyện tốt nhất, Triệu Ngạn Kiều cô mặc kệ trở thành ai, cũng không quản ở nơi nào đều có thể sống thoải mái!Tần Dịch Hoan vừa từ phòng sách đi ra thì thấy Triệu Ngạn Kiều đang ở phòng bếp ăn mì, không nghe thấy âm thanh gọi mua đồ ăn ngoài, bếp điện trong phòng cũng ở tình trạng được dùng qua, đây là tình huống gì? Cô gái nhỏ này vậy mà học được nấu cơm rồi? Nhưng mà rõ ràng mấy ngày trước cô còn đốt cháy một cái chảo sắt! Bây giờ nấu ra thứ gì đó có thể ăn sao? Không bị độc chết chứ? Tần Dịch Hoan cau mày nhìn Triệu Ngạn Kiều đang ăn ngon lành, chợt cảm thấy hình như người phụ nữ này đã thay đổi thành một người khác, lúc trước cô ăn cơm chỉ ăn từng ngụm nhỏ, một bữa cơm ăn chưa đến một nửa thì no rồi, nhưng mà hiện tại, Tần Dịch Hoan rối rắm nhìn Triệu Ngạn Kiều ăn xong một bát lại múc bát thứ hai, đây xem như là dạ dày chợt lớn hơn?“Muốn ăn sao?” Lúc Tần Dịch Hoan chuẩn bị xoay người rời đi, Triệu Ngạn Kiều đột nhiên mở miệng hỏi. Thanh âm bình tĩnh, chính xác là đơn thuần hỏi thăm, không có một điểm làm muốn giở thủ đoạn gì? Tần Dịch Hoan không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào Triệu Ngạn Kiều, giống như muốn từ trên mặt cô nhìn ra một chút gì đó. Triệu Ngạn Kiều thản nhiên để cho anh nhìn, bản thân tiếp tục vùi đầu vào ăn, thân thể này rất cần dinh dưỡng, không chỉ đối với bản thân, còn cần với đứa nhỏ trong bụng nữa, chẳng qua cô chỉ tốn sức làm một ít mì sợi đã cảm thấy trên trán đổ mồ hôi, đủ thấy được thân thể này đã suy yếu đến mức độ nào. Hiện giờ thân thể này đã trở thành của cô rồi, cô tuyệt đối không cho phép sức khỏe của mình nảy sinh vấn đề gì!Triệu Ngạn Kiều không có thành kiến gì với Tần Dịch Hoan, đồng dạng cũng không có ấn tượng tốt gì. Đứng ở trên lập trường của Tân Dịch Hoan, vốn dĩ anh ta không thích “Triệu Ngạn Kiều”, cũng bất đắc dĩ phải cưới cô, nhất định là thái độ không tốt được, thế nhưng chủ nhân của thân thể này chết đi anh ta cũng có trách nhiệm, vừa mới tiếp nhận thân thể này, cô không có biện pháp dùng vẻ mặt ôn hòa đối với anh ta liền được, chỉ có thể cố gắng khiến cho thái độ của bản thân bình thản Ngạn Kiều thấy Tần Dịch Hoan không đi tới cũng không để ý nữa, tự nhiên ăn mì của mình, dù sao có thể làm cô đã làm rồi, về phần anh có ăn hay không vốn không nằm trong phạm vi lo nghĩ của lại, Tần Dịch Hoan nhìn Triệu Ngạn Kiều một hồi, chợt đi tới “Vậy múc cho tôi một bát.”“Tự mình múc.” Triệu Ngạn Kiều trả lời anh một câu cũng không ngẩng đầu lên, từ trước đến nay cô chưa từng không nghe lời anh, Tần Dịch Hoan bị cô trả lời như vậy nhất thời nghẹn lời, cảm giác kỳ lạ trong lòng ngày càng sâu, nhưng vẫn múc thêm một bát mì sợi ngồi xuống chỗ cách xa Triệu Ngạn Kiều sợi nhìn không tệ, trứng gà màu vàng nhạt, sợi mì trắng, lại thêm màu xanh của hành, khiến cho người nhìn muốn ăn nhiều hơn. Tần Dịch Hoan dùng mấy phút làm công tác tư tưởng rồi nếm thử một miếng, mùi vị cũng thật không tồi! Ngồi một bên anh vừa nghĩ vừa ăn, một bát mì sợi thấy đáy anh mới kịp phản ứng được. Nhìn lại Triệu Ngạn Kiều phía đối diện, cô đã ăn xong rồi, đang đứng bên cạnh bồn rửa bát, vẻ mặt bình tĩnh, động tác thành Dịch Hoan chợt nhớ tới một màn buổi chiều ở phòng khách, con ngươi nhất thời u ám “Triệu Ngạn Kiều.” Tần Dịch Hoan để bát xuống gọi Triệu Ngạn Kiều đang định rời khỏi phòng bếp lại “Cô là ai?”“Triệu Ngạn Kiều.” Bước chân Triệu Ngạn Kiều dừng một chút, ném lại ba chữ rồi bước vào phòng ngủ, cô nhớ chìa khóa phòng ngủ đặt ở trong ngăn kéo đầu giường, cô phải đi ra ngoài tản bộ để tiêu thực, về phần chuyện khác, phải ngày mai mới có thể tìm đáp án được.“Cô đi đâu vậy?” Tần Dịch Hoan lại gần Triệu Ngạn Kiều đang đổi giày ở trước cửa, trầm giọng hỏi.“Yên tâm, tôi chỉ đi tản bộ, sẽ không đi cáo trạng.” Triệu Ngạn Kiều nhìn anh một cái, mặt lộ vẻ giễu cợt. Thì ra tình yêu thật có thể giày vò người ta đến trình độ này, không buông tha cho mình, lại càng không bỏ qua cho người yêu.“Ngày 18 tháng 1.” Chợt Tần Dịch Hoan nói một câu không đầu không đuôi.“Ngày kỉ niệm kết hôn của chúng ta.” Triệu Ngạn Kiều buộc xong dây giày chân phải rồi đứng thẳng lên, mở cửa đi ra ngoài. Để lại Tần Dịch Hoan đứng tại chỗ một mình, cau mày như có điều suy nghĩ. Tiểu Trạch ngẩng đầu nhìn cái này ngó cái kia, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên người Triệu Ngạn Kiều, vươn đôi tay nhỏ bé muốn mẹ ôm, cái mông nhỏ cũng dịch dịch ra bên ngoài. Mẹ Tần vội vàng chạy tới đẩy nhẹ bé vào trong, muốn sự chú ý của bé tập trung vào những đồ vật bày trên là tiểu Trạch chẳng chịu nể mặt, cái mông nhỏ vẫn dịch về phía Triệu Ngạn Kiều. Triệu Ngạn Kiều liền buồn bực, bình thường sao chẳng thấy nhóc dính mình thế chứ, sao bây giờ cứ muốn chui vào lòng cô vậy? Chẳng lẽ là sợ người lạ à?Cô nào biết tiểu Trạch không phải sợ người lạ, mà là sợ tiếng ồn. Ở đây nhiều người như vậy, cho dù cẩn thận đến đâu thì vẫn có tiếng động, mà từ nhỏ bé đã rất dễ bị giật mình, cho nên vào lúc này mới có thể liều mạng muốn cô Ngạn Kiều bất đắc dĩ, vì không để cho con trai phá hư bữa tiệc sinh nhật của chính mình, cô đành chạy tới phía đối diện bé để hấp dẫn sự chú ý của bé. Quả nhiên, khi Triệu Ngạn Kiều vừa đứng đối diện với tiểu Trạch thì đôi mắt to của bé cũng vội vàng chuyển qua phía đối diện, nhìn cô không chớp mắt, chỉ sợ mẹ sẽ chạy di chủ không phối hợp, đám người bọn họ chỉ có thể lo lắng suông thôi, Tần Dịch Hoan nhìn lướt qua,phát hiện tất cả mọi người đều nhàm chán nhìn chằm chằm con mình, hận không thể thấy tiểu Trạch nắm ngay một món đồ trong nhíu nhíu mày, đột nhiên đi tới bên cạnh Triệu Ngạn Kiều, nói "Tiểu Trạch, nhìn ba này." Tần Dịch Hoan vỗ vỗ cái bàn để con trai nhìn sang, cầm từng món ở trên bàn lên, lắc lắc. Quả nhiên, phương pháp này rất hữu hiệu, ánh mắt tiểu Trạch đảo qua đảo lại theo tay anh, sau đó liền không nhìn Tần Dịch Hoan nữa, cứ nhìn chằm chằm những đồ được Tần Dịch Hoan cầm lên, vươn đôi tay nhỏ bé tim của đám người xung quanh cũng theo đó mà nâng lên, nhìn bàn tay nhỏ bé của tiểu Trạch sờ tới sờ lui mà chưa chọn được món đồ nào, quả thật hận không thể tiến lên lấy thay bé! Ngay lúc tất cả đều sốt ruột, tiểu Trạch đột nhiên bất động, mắt nhìn thẳng vào một người nhìn theo ánh mắt bé, nhất thời sợ hết hồn. Trời! Dã tâm của bé cũng không nhỏ đâu, lại để mắt đến máy ảnh! Máy ảnh nặng lắm đó, đừng nói là tiểu Trạch của bây giờ, chính là có thêm tiểu Trạch của hai năm nữa cũng chẳng ôm nổi!Ai ngờ lo lắng cái gì thì nhận được cái đó, tiểu Trạch dịch sang bên, ôm lấy máy ảnh không buông tay Ngạn Kiều và Tần Dịch Hoan trợn mắt há mồm nhìn, chẳng nhẽ sau này thằng bé muốn trở thành nhiếp ảnh gia à? Nhưng trên người bé đào đâu ra tế bào nghệ thuật chứ? Cô không có, Tần Dịch Hoan càng không có!"Kìa! Cái máy ảnh đó đang mở!" Lúc này không biết có ai tinh mắt, lại nhìn thấy trước ống kính máy ảnh có hình ảnh!Máy ảnh vốn đang mở nên rất dễ dàng phát hiện, nhưng vừa rồi lực chú ý của mọi người đều tập trung ở trên người tiểu Trạch, thêm cả ánh sáng trong đại sảnh này rất nhiều, ánh sáng lại không chiếu nhiều vào máy ảnh cho nên mới bị xem ảnh đang mở sao? Triệu Ngạn Kiều tò mò cúi người xuống muốn nhìn xem có cái gì, không ngờ tiểu Trạch lại gắt gao che chở máy ảnh giống như con thú nhỏ bảo vệ thức ăn. Cô vừa vươn tay qua, đôi mắt to của cậu nhóc đã đỏ lên như sắp Ngạn Kiều ngượng ngùng rút tay về, trong lòng chợt ê ẩm, người mẹ như cô lại thua cả một chiếc máy ảnh! Tên nhóc đáng ghét này! Tiểu Trạch vô cùng chấp nhất với máy ảnh, vì thế mọi người đều cho rằng cháu trai trưởng tương lai của nhà họ Tần nhất định sẽ trở thành nhiếp ảnh gia, Triệu Ngạn Kiều giật giật khóe miệng, chợt rất hối hận vì lúc ấy đã bỏ máy ảnh cùng, Triệu Ngạn Kiều và Tần Dịch Hoan phải mất sức chín trâu hai hổ mới thành công khiến tiểu Trạch dời sự chú ý qua nơi khac. Tần Dịch Hoan lặng lẽ đi vòng qua muốn cầm máy ảnh giấu đi, kết quả vừa cầm lên, vẻ mặt lập tức thay đổi, dở khóc dở cười. Triệu Ngạn Kiều kỳ quái liếc anh một cái, không hiểu anh bị sao Dịch Hoan nhanh tay giấu máy ảnh đi, lúc này mới lê thân đến bên cạnh Triệu Ngạn Kiều, ghé vào bên tai cô, nhỏ giọng nói "Em đoán xem trong máy ảnh có cái gì?""Cái gì?" Triệu Ngạn Kiều chuyển tiểu Trạch qua tay mẹ Tần, Dịch Hoan cúi đầu cười khẽ một tiếng, ở bên tai cô phun ra hai chữ. Triệu Ngạn Kiều lập tức giống như bị sét đánh trúng, khiếp sợ nhìn Tần Dịch Hoan, nói "Thật ư? Chụp lúc nào vậy? Sao em không biết?"Tần Dịch Hoan đứng thẳng dậy, hướng về phía mấy người vừa đến cười cười, mới quay đầu lại nói với Triệu Ngạn Kiều "Mấy ngày trước, tên nhóc này luôn ầm ĩ quậy người, không ngờ lại trùng hợp như thế."Triệu Ngạn Kiều vỗ trán, im lặng nhìn con trai một cái, thật ra thì....Cô sinh con gái đúng không?! Chẳng những học tiếng hổ kêu mà còn chấp nhất với một con mèo như thế nữa!Bày tiệc thì người lớn chính là mệt nhất, hơn nửa ngày, Triệu Ngạn Kiều đau lưng mỏi eo, mặt cười đến cứng ngắc. Rốt cuộc đợi đến khi bữa tiệc kết thúc, sau khi dỗ tiểu Trạch ngủ say, cô liền mặc kệ tất cả, trở lại phòng ngủ ngã xuống giường ngủ ngay. Tỉnh lại đã khá hơn, cô ngáp một cái đi vào phòng tắm rửa mặt, rồi mới thong thả đến phòng sách tìm Tần Dịch ở nhà, Tần Dịch Hoan không có ở phòng ngủ thì là ở phòng sách, cô đã tìm ra quy luật rồi. Quả nhiên, Tần Dịch Hoan đang ngồi trước máy tính không biết là đang làm gì, Triệu Ngạn Kiều đi tới, thuận tay kéo một cái ghế qua ngồi bên cạnh anh, liếc mắt nhìn máy vi tính, hỏi "Anh đang làm việc sao?"Tần Dịch Hoan quay đầu lại, cười thần bí với cô, nói "Đang thống kê xem hôm nay chúng ta thu được bao nhiêu."Triệu Ngạn Kiều sững sờ, ngay sau đó bật cười, từ lúc nào mà Tần Dịch Hoan lại để ý chút tiền lẻ đó vậy? Chứ không phải là đang chọc cô cười, muốn xem phản ứng của cô à? Nghĩ tới đây, Triệu Ngạn Kiều đảo đảo con ngươi, cố ý tiện tay rút một quyển sách trên giá sách, nhàn nhạt 'ừ' một Không nên là cái loại phản ứng này chứ? Tần Dịch Hoan có chút buồn bực trong lòng, đáng lẽ cô phải bổ nhào lên người mình nũng nịu sau đó hỏi mình kiếm được bao nhiêu chứ? Trong lòng Tần Dịch Hoan hơi thất vọng, trên mặt vẫn thản nhiên như cũ, tốc độ tắt máy vi tính cực nhanh, đứng lên hỏi Triệu Ngạn Kiều "Em không muốn biết à, vậy chúng ta đi ra ngoài thôi."Muốn chứ! Triệu Ngạn Kiều rít gao trong lòng! Cô rất rất muốn! Thế nhưng biểu hiện quá rõ ràng nhất định sẽ bị người này cười nhạo! Cô hạ quyết tâm không mắc mưu, nhưng ánh mắt lại không chịu khống chế liếc trộm máy vi tính. Khóe mắt Tần Dịch Hoan thấy được động tác nhỏ của cô, không nhịn được cong cong khóe môi, trong đôi mắt xếch dài thoáng qua vẻ giảo hoạt."Không ngờ lại thu hoạch được nhiều thế này!" Tần Dịch Hoan cố ý cảm thán "Anh quen nhiều người có tiền quá!"Thúi lắm! Anh dĩ nhiên là toàn quen với những kẻ có tiền rồi, còn cần phải cường điệu sao? Nhưng rốt cuộc là bao nhiêu hả! Có thể khiến cho Tần Dịch Hoan sợ hãi than thì con số chắc là rất lớn rồi! Triệu Ngạn Kiều ngứa ngáy trong lòng, rốt cuộc không nhịn được mở miệng hỏi ra "Cái đó.....Rốt cuộc là bao nhiêu vậy?""Ừm..." Tần Dịch Hoan mượn dộng tác vuốt ve cằm, che giấu khóe miệng thoáng qua ý cười, nói "Rất nhiều, rất nhiều đấy!" Sợ mình kích thích còn chưa đủ, anh lại tăng thêm một câu "Thật sự rất nhiều!"Rốt cuộc là bao nhiêu, anh cho một con số đi! Triệu Ngạn Kiều đè nén xúc động muốn bóp cổ anh, gằn từng chữ từng câu hỏi "Rốt, cuộc, là, bao, nhiêu?"Tần Dịch Hoan biết đây đã là đến giới hạn của Triệu Ngạn Kiều, cũng không làm bộ làm tịch nữa, chậm rãi nói ra một chuỗi con số. Nhìn cái miệng của Triệu Ngạn Kiều há càng lúc càng to, rốt cuộc không nhịn được cười ra tiếng, giơ tay xoa xoa đầu cô, nói "Không phải kinh tế nhà chúng ta đều do em quản à? Thế nào mà một chút tiền lẻ như vậy đã khiến em giật mình đến mức này rồi?""Sa đọa, quá sa đọa!" Triệu Ngạn Kiều lắc đầu một cái, cảm thán nói "Em cố gắng làm việc cả đời còn không biết có thể kiếm được nhiều tiền như vậy không nữa."Tần Dịch Hoan biến sắc, đôi mắt xếch dài càng thêm tăm tối, nói "Em vẫn còn nhớ đến lúc đó sao?" Đã qua một thời gian dài như vậy,,- tại sao còn không bỏ xuống được những chuyện trước đây? Có phải anh sẽ không thể sưởi ấm lòng cô chăng? Hay là cô vẫn không hề tin anh?Thấy sắc mặt anh khá tệ, Triệu Ngạn Kiều liền biết anh hiểu sai rồi, chủ động tiến tới ôm lấy eo anh, gò má dán vào lồng ngực anh, cọ cọ nói "Em đã sớm quên rồi, trôi qua thì cho trôi qua đi."Cô không nói ra được những lời sến súa, ngoại trừ tỏ rõ tâm ý của mình cho anh thấy, cô không biết còn có thể nói cái lòng vui vẻ giống như cánh buồm no gió, trái tim đập kịch liệt từ từ tràn đầy nhiệt huyết, Tần Dịch Hoan vòng tay qua eo cô xiết chặt cả người cô vào lòng mình, trong nhất thời lại chẳng biết nên nói gì rằng không khí tĩnh lặng nhưng đã có một luồng tình cảm ấm áo chậm rãi chảy xuôi giữa hai người, chui thẳng vào đáy lòng, dễ chịu mà thoả lúc này, chợt vang lên tiếng gõ cửa, ngoài cửa truyền đến tiếng gọi của thím Trần, bảo bọn họ xuống ăn cơm, bấy giờ hai người mới buông nhau ra, sửa sang lại cảm xúc rồi đi ăn cơm khi ăn xong, tiểu Trạch cũng vừa tỉnh ngủ, Triệu Ngạn Kiều đút cho bé ít canh trứng gà, lại chơi với bé một lúc rồi bảo Tần Dịch Hoan vào phòng tắm xả nước ấm cho con trai Ngạn Kiều vốn định tắm xong cho bé rồi ru bé ngủ, ai biết vừa tắm xong lại khiến cho tiểu Trạch có tinh thần. Bé con thơm ngát ngồi ở trên giường cười khanh khách, chọc người ta vô cùng yêu thích, nhưng chính là không chịu Triệu Ngạn Kiều đã ngủ được một giấc, nhưng vẫn cảm thấy cơ thể hơi nhức mỏi, đành phải giao tiểu Trạch cho Tần Dịch Hoan trông, còn mình đi tắm nước ấm mới cảm thấy khá lên một cô từ phòng tắm bước ra, phát hiện con trai đã nằm trên giường trẻ con, cặp mắt đen láy vừa rồi còn xoay tròn thì giờ đã nhiễm chút buồn ngủ. Tần Dịch Hoan đang cúi người ở bên giường trẻ con,, vừa vỗ nhẹ tiểu Trạch vừa hát một khúc đồng dao, giọng điệu còn trầm thấp hơn vài phần so với bình thường,ở trong đê tối tĩnh lặng, có vẻ cực kỳ dịu tim Triệu Ngạn Kiều hơi chậm nhịp, loại cảm xúc ê ẩm, nghẹn ngào nào đó dâng lên như muốn trào ra. Cô đi tới bên cạnh anh, cố làm ra vẻ thô lỗ, ném chiếc khăn lông ẩm ướt át lên đầu anh, đẩy anh một cái, nói "Mau đi tắm đi."Tần Dịch Hoan quay đầu, trong đôi mắt xếch dài xinh đẹp có chút ánh sáng lấp lánh, lóe sáng nhưng không giấu được sự dịu dàng trong đó. "Tuân lệnh!"Trẻ con rất dễ ngủ, Tần Dịch Hoan vừa đi được mấy phút, tiểu Trạch đã ngủ rất sâu rồi. Triệu Ngạn Kiều ra phòng khách sấy khô tóc rồi rúc vào trong chăn, rốt cuộc cũng có thể khép lại một ngày mệt nhọc, cô nhắm mắt, cơn buồn ngủ mãnh liệt liền kéo mơ mơ màng màng cảm giác giường bị lún xuống, Triệu Ngạn Kiều biết là Tần Dịch Hoan ra rồi, liền dịch dịch sang bên cạnh, muốn cho anh một khoảng trống thể vừa mới động, đã bị anh ôm chặt vào lòng, trên mặt người kia hơi nóng lên, không biết là do vừa mới tắm xong hay vì nguyên nhân khác."Tiểu Kiều, em ngủ chưa?" Tiếng nói dịu dàng nhẹ nhàng nỉ non bên tai cô, Triệu Ngạn Kiều muốn đáp lại một tiếng lại cảm giác mí mắt nặng nề khác thường, cố gắng định mở mắt ra, lại nghe thấy giọng nói cua anh. Trầm thấp, giống như là lời ca êm dịu xuôi tai."Tiểu Kiều, anh yêu em."Cho tới bây giờ, anh vẫn chưa nói với cô ba chữ ấy, cô cũng chưa từng yêu cầu qua, hiện tại lại như nước chảy thành sông, anh nói thuận miệng, cô nghe ấm Ngạn Kiều len lén cười, rất bình tĩnh tiếp nhận toàn bộ tình yêu của anh chôn giấu ở trong lòng, dán sát vào trong ngực Tần Dịch Hoan, trầm trầm ngủ.********Hoàn Chính Văn********* We will keep fighting for all libraries - stand with us! Internet Archive logo A line drawing of the Internet Archive headquarters building façade. Upload icon An illustration of a horizontal line over an up pointing arrow. Upload User icon An illustration of a person's head and chest. Sign up Log in Internet Archive Audio Live Music Archive Librivox Free Audio Featured All Audio This Just In Grateful Dead Netlabels Old Time Radio 78 RPMs and Cylinder Recordings Top Audio Books & Poetry Computers, Technology and Science Music, Arts & Culture News & Public Affairs Spirituality & Religion Podcasts Radio News Archive Images Metropolitan Museum Cleveland Museum of Art Featured All Images This Just In Flickr Commons Occupy Wall Street Flickr Cover Art USGS Maps Top NASA Images Solar System Collection Ames Research Center Software Internet Arcade Console Living Room Featured All Software This Just In Old School Emulation MS-DOS Games Historical Software Classic PC Games Software Library Top Kodi Archive and Support File Vintage Software APK MS-DOS CD-ROM Software CD-ROM Software Library Software Sites Tucows Software Library Shareware CD-ROMs Software Capsules Compilation CD-ROM Images ZX Spectrum DOOM Level CD Books Books to Borrow Open Library Featured All Books All Texts This Just In Smithsonian Libraries FEDLINK US Genealogy Lincoln Collection Top American Libraries Canadian Libraries Universal Library Project Gutenberg Children's Library Biodiversity Heritage Library Books by Language Additional Collections Video TV News Understanding 9/11 Featured All Video This Just In Prelinger Archives Democracy Now! Occupy Wall Street TV NSA Clip Library Top Animation & Cartoons Arts & Music Computers & Technology Cultural & Academic Films Ephemeral Films Movies News & Public Affairs Spirituality & Religion Sports Videos Television Videogame Videos Vlogs Youth Media Search the history of over 808 billion web pages on the Internet. Search the Wayback Machine Search icon An illustration of a magnifying glass. Mobile Apps Wayback Machine iOS Wayback Machine Android Browser Extensions Chrome Firefox Safari Edge Archive-It Subscription Explore the Collections Learn More Build Collections Save Page Now Capture a web page as it appears now for use as a trusted citation in the future. Please enter a valid web address AboutBlogProjectsHelpDonateContactJobsVolunteerPeople About Blog Projects Help Donate Donate icon An illustration of a heart shape Contact Jobs Volunteer People Audio Item Preview Flag this item for Graphic Violence Explicit Sexual Content Hate Speech Misinformation/Disinformation Marketing/Phishing/Advertising Misleading/Inaccurate/Missing Metadata audio Sống Lại Sinh Em Bé Topics Sống Lại Sinh Em Bé Sống Lại Sinh Em Bé Addeddate 2022-01-23 073934 Identifier song-lai-sinh-em-be Scanner Internet Archive HTML5 Uploader plus-circle Add Review comment Reviews There are no reviews yet. Be the first one to write a review. 41 Views DOWNLOAD OPTIONS download 1 file ITEM TILE download download 1 file TORRENT download download 1 file VBR M3U download download 12 files VBR MP3 Uplevel BACK [Hay lắm] Trọng sinh tôi mang thai bảo bảo của tổng tàiNgôn tình trọng sinh,ngủ dậy là gái có chồng download p10 Tổng Tài trả thù tiểu tam Trọng sinh tôi mang thai bảo bảo của tổng tài Truyện cực hay download P11 Cô không còn là xử nữ sao? Trọng sinh tôi mang thai bảo bảo của Tổng Tài lạnh lùng bá đạo download Tập cuối cực hay Gia đình nhỏ hạnh phúc to Trọng sinh tôi mang thai bảo bảo của Tổng tài bá đạo download P2 Cô dám nói ly hôn với tôi sao? Trọng sinh tôi mang thai bảo bảo của Tổng tài Trọng sinh cực hay download P3 Tìm được bí quyết theo đuổi Vợ yêu Trọng sinh tôi mang thai bảo bảo của Tổng Tài Trọng sinh download P4 Mặt dày thì mới cưới được vợ Trọng sinh tôi mang thai bảo bảo của tổng tài bá đạo lạnh lùng download P5 Anh ở đây em chẳng cần sợ gì Trọng sinh tôi mang thai bảo bảo của Tổng tài bá đạo Truyện hay download P6 Bỗng dưng có bảo bảo giành vợ với anh Trọng sinh tôi mang thai bảo bảo của Tổng tài Cực hay download P7 Ai bảo vợ anh hấp dẫn quá mức Trọng sinh tôi mang thai bảo bảo của Tổng Tài bá đạo download P8 Kế hoạch giành lại chị dâu Trọng sinh tôi mang thai bảo bảo của Tổng Tài bá đạo lạnh lùng download P9 Vậy thì ly hôn đi Trọng sinh tôi mang thai bảo bảo của Tổng Tài Truyện trùng sinh hiện đại hay download download 41 Files download 17 Original SHOW ALL IN COLLECTIONS Folksoundomy Vietnamese Audiobooks Folksoundomy A Library of Sound Uploaded by Truyen Audio VN on January 23, 2022 SIMILAR ITEMS based on metadata Terms of Service last updated 12/31/2014 Liều mạng làm việc nên chết trên bàn làm việc, rồi sống lại trên người một phụ nữ có thai. Bây giờ, cô quyết đinh sẽ đối xử tốt với bản thân mình. Tóm lại, đây là một người phụ nữ rất bình tĩnh đang ôm Bánh Bao nhỏ thờ ơ nhìn người chồng yếu đuối của mình dần cáu giận về chuyện cũ. Triệu Ngạn Kiều chậm rãi mở to mắt liếc nhìn bốn phía xung quanh, trang trí xa lạ khiến cô nhíu mày theo bản năng, thế nhưng kinh nghiệm nhiều năm làm việc đã tạo cho cô thói quen bình tĩnh giúp cho cô không hô to gọi nhỏ, mà ngồi dậy nghiêm túc quan sát gian phòng mà cô đang ở. Cô nhận thấy, căn phòng này tốn rất nhiều công sức để trang trí, mỗi đồ vật đều rất tinh tế và đẹp đẽ, vị trí sắp xếp đồ dùng trong phòng cũng rất sang trọng, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra đây không phải là gia đình bình thường, nhưng mà, Triệu Ngạn Kiều nghi ngờ chính là vì sao cô lại ở chỗ này? Cô nhớ rõ ràng, bởi vì bản thân liều mạng làm việc mà ngất ở trên bàn làm việc, vì cái gì trong chớp mắt chỗ ở đã thay đổi, chẵng lẽ đồng nghiệp đã cõng cô về nhà? Triệu Ngạn Kiều càng nghĩ càng cảm thấy rất có thể là như vậy, mặc dù bình thường ở công ty cô cũng không có bạn bè thân thiết, thế nhưng mọi người đều có lòng cảm thông, nhìn thấy cô té xỉu thì giúp đỡ một chút cũng có thể giải thích. Cô vén chăn lên xuống giường, mở cửa phòng ngủ đi ra ngoài, phòng khách rất rộng rãi cũng rất đẹp, đây là cảm giác đầu tiên của Triệu Ngạn Kiều, ghế sô pha rất lớn, bàn trà thủy tinh, vách tường màu vàng nhạt,… Cực kỳ xa xỉ, nhưng mà Triệu Ngạn Kiều không nhớ rõ mình có đồng nghiệp có tiền như vậy. Cô đang làm chuyên gia thiết kế tại một công ty đồng phục, nói dễ nghe chính là một thành phần tri thức, nói khó nghe chính là một công nhân, liều sống liều chết một tháng kiếm được trên một vạn đồng đã coi là tốt, mà xung quanh cô đều là những người gần giống như cô, nếu vậy thì căn phòng tráng lệ này là từ đâu xuất hiện đây? Triệu Ngạn Kiều đưa tay vào túi tìm kiếm, muốn gọi điện thoại cho cấp trên xin phép nghỉ, tự dưng nghỉ làm là tối kỵ của công ty, cho dù có lí do gì. Tìm một hồi lâu vẫn không tìm được nơi tay có thể luồn vào, Triệu Ngạn Kiều có chút buồn bực, như thế nào ngất một lúc tay cũng dùng không tốt rồi? Cô cúi đầu, lúc này mới nhìn thấy, liền choáng váng. Đây đâu phải cái quần, rõ ràng trên người mình mặc là một cái váy, còn là màu hồng! Triệu Ngạn Kiều chợt cảm thấy bực tức, quần áo của cô bị ai thay đổi rồi? Còn là màu hồng cô không thích nhất! Chẳng qua, cái này cũng không quan trọng, quan trọng là thay quần áo cho cô, người kia rốt cuộc là nam hay nữ. Mặc dù cô không bảo thủ, thế nhưng cũng không có nghĩa là cô rất cởi mở. Trong lúc Triệu Ngạn Kiều đang xoắn xuýt với vấn đề này, cánh cửa vang lên một tiếng răng rắc, Triệu Ngạn Kiều quay đầu nhìn lại, nhất thời cảm thấy ánh mắt có chút không quen. Dáng dấp của người đàn ông trước mắt này thật sự quá đẹp đẽ rồi, gương mặt của anh ta rất tinh tế, nhưng không ủy mị một chút nào, lại xinh đẹp lạ thường. Đặc biệt là cặp lông mày kia, sắc bén như thế vây quanh ở trên xương lông mày, có cảm giác ngông cuồng xinh đẹp. Đôi mắt hẹp dài lúc nhìn về phía cô có phần hơi khiêu khích, tròng mắt đen như sóng nước mênh mông, cực kỳ xinh đẹp, Triệu Ngạn Kiều hiển nhiên không thể điều khiển được chính mình, vẫn bị người đàn ông trước mắt hấp dẫn như cũ không nhịn được liền nhìn nhiều hơn. Mỗi người đều có mong muốn thưởng thức những điều tốt đẹp, nhưng chẳng qua là thưởng thức mà thôi, ngay thời điểm Triệu Ngạn Kiều muốn rời ánh mắt, người đàn ông đã mở miệng, thanh âm nam tính tiêu chuẩn, âm sắc rất tốt “Thế nào? Mỗi ngày nhìn còn không đủ? Đàn bà háo sắc!” Giọng nói của người đàn ông mang theo nồng đậm khinh thường. Anh ta có ý gì? Triệu Ngạn Kiều không rõ, cô lộ ra sự háo sắc với anh ta khi nào? Càng đừng nói đến mỗi ngày đều nhìn anh ta. Thế nhưng cô cũng không mở miệng tranh cãi, đối với tình hình chưa biết gì này cô nhất định còn phải dựa vào người đàn ông trước mắt. Cô luôn luôn biết lúc nào thì nên làm cái gì, lúc nào không nên làm cái gì. Ưu điểm lớn nhất của Triệu Ngạn Kiều chính là lý trí. “Tiên sinh, xin hỏi nơi này là chỗ nào? Vì sao tôi lại ở chỗ này?” Lời của cô vừa mới nói ra khỏi miệng liền cảm giác được sắc mặt của người đàn ông trước mắt này thay đổi, có ngạc nhiên cũng có khinh thường, anh ta để túi đồ cầm trên tay xuống bàn trà, lười biếng nằm ở trên ghế sô pha rộng lớn, liếc mắt nhìn Triệu Ngạn Kiều “Triệu Ngạn Kiều, đừng nên giở thủ đoạn ngây thơ như vậy nữa, nếu cô ngoan ngoãn, thì cô vẫn là vợ của tôi, nhưng mà…” Người đàn ông dừng lại một chút, con ngươi màu đen chứa đầy cảnh cáo và nguy hiểm “Nếu cô vẫn muốn giở thủ đoạn thì đừng trách tôi không khách khí!” Triệu Ngạn Kiều cảm thấy không giải thích được, chẳng qua chỉ ngất đi một chút sao lại phát sinh nhiều chuyện như thế này? Chẳng lẽ người đàn ông này cuồng tự kỷ, cho là cô thầm mến anh ta? Thật buồn cười! Triệu Ngạn Kiều không hề sợ hãi nhìn thẳng vào mắt người đàn ông, nghiêm túc nói “Đầu tiên, tôi không thích bất kì ai, dĩ nhiên càng sẽ không thích anh! Thứ hai, mời anh nói cho tôi biết nơi này là chỗ nào, làm phiền anh thời gian dài như vậy thật ngại, tôi muốn về nhà trước.” Triệu Ngạn Kiều cảm thấy lời nói này của cô đã rất khách khí rồi, mặc dù người đàn ông này không chỉ một lần xúc phạm cô, nhưng trước mắt hẳn là anh ta đã cứu cô, cho nên vẫn cần phải có lễ phép. Nhưng mà, vì sao sắc mặt người đàn ông này càng ngày càng trở nên khó coi? “Triệu Ngạn Kiều, tôi cho cô biết, mặc kệ như thế nào tôi cũng sẽ không thích cô! Cô chết tâm đi!” Người đàn ông mất kiên nhẫn, thoáng một cái từ ghế sô pha đứng lên nhìn xuống cô, ánh mắt ác liệt giống như đèn pha chiếu trên người của cô, dù cho Triệu Ngạn Kiều đã lăn lộn nhiều năm ở trong xã hội như vậy cũng cảm thấy không rét mà run. Nhưng mà, người đàn ông này không phải bị bệnh thần kinh chứ? Vì sao nhất định cho rằng cô thích anh ta? Triệu Ngạn Kiều cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng không muốn tiếp tục tìm hiểu, dù sao qua ngày hôm nay thì sau này bọn họ cũng sẽ không gặp mặt, nói cái gì cũng dư thừa. Nghĩ vậy, Triệu Ngạn Kiều hướng về phía người đàn ông vái một cái “Tiên sinh, cảm ơn anh đã cứu tôi, bây giờ tôi cần phải trở về.” Mặc kệ là loại người nào, có thể không đắc tội thì không cần đắc tội, đây là kinh nghiệm làm việc của Triệu Ngạn Kiều, hơn nữa xem ra người đàn ông này cũng không phải người thường. Dứt lời, Triệu Ngạn Kiều liền xoay người hướng về phía cửa đi tới. Không nghĩ tới, người đàn ông lại tiến lên một bước bắt được tay của cô “Triệu Ngạn kiều, rốt cuộc cô đang làm gì? Lạc mềm buộc chặt* sao?” Triệu Ngạn Kiều cảm thấy nhức đầu, cô làm thế nào cũng không nói rõ được với người đàn ông này, cô hất tay của người đàn ông ra nhìn anh ta nói từng câu từng chữ rất nghiêm túc “Tiên sinh, tôi còn có công việc, xin để tôi đi được không? Mặc kệ anh từ nơi nào nghe được, thế nhưng tôi thật sự không thích anh!” ... Mời các bạn đón đọc Sống Lại Sinh Em Bé của tác giả Sâm Trung Nhất Tiểu Viên. Sống Lại Sinh Em Bé hjxhaPosted on 20 Tháng Chín, 2022 No Comments Liều mạng làm việc nên chết trên bàn làm việc, rồi sống lại trên người một phụ nữ có bụng rồi sao? Vậy sinh thôi!Bị chồng ruồng bỏ? Mặc kệ thôi!Bây giờ, cô quyết đinh sẽ đối xử tốt với bản thân phúc sẽ đến như thế nào!Tóm lại, đây là một người phụ nữ rất bình tĩnh đang ôm Bánh Bao nhỏ thờ ơ nhìn người chồng yếu đuối của mình dần cáu giận về chuyện cùng chủ đềXem nhiều nhất ngàyXem nhiều nhất tuầnXem nhiều nhất thángĐiều hướng bài viết

sống lại sinh em be