gã chồng hờ đáng yêu
- Đó không phải là một chia tay sòng phẳng, mà đúng hơn là một cuộc chạy trốn khỏi gã chồng “hờ”. Và cho đến giờ, gã vẫn chưa buông tha cho tôi… Tôi kết hôn được 10 năm, có hai con nhỏ, đứa lớn 9 tuổi, đứa nhỏ 4 tuổi thì chồng qua đời sau một cơn bạo bệnh.
Đà Nẵng) cho biết đã thực hiện lệnh bắt khẩn cấp nghi phạm làm chuyện đồi bại với bé gái 15 tuổi là con riêng của vợ ở cùng nhà. Trước đó, lúc 10 giờ ngày 30.5, cán bộ trực ban tiếp công dân của Công an P.Hòa Minh (Q.Liên Chiểu) nhận trình báo của chị H. (35 tuổi
Gã chồng hờ Nắng nổ đom đóm. Con đường trong chung cư tịnh không một bóng người, bóng chim, không một tiếng rao quà trưa. Lũ ve say nắng lịm đi trong những lùm cây im phắc.
Er Sucht Sie Schrot Und Korn. Mục Thu Nghi nhìn vào ống kính “Hàng ngày anh không làm màu thì sẽ chết à!”Mạc Phong sải bước tới ôm eo cô.“Làm gì vậy?”Cô càng giãy giụa thì Mạc Phong càng ôm chặt hơn.“Đứng im nào, anh tới lâu như vậy rồi mà chưa có ảnh chụp chung, chụp làm kỷ niệm đi! Cười nào!”Mạc Phong cầm điện thoại điều chỉnh camera trước “Say Cheese!"Tách… Mục Thu Nghi cứ trợn mắt nhìn Mạc Phong, còn anh thì cười rạng rỡ, bức hình này trông biểu cảm mỗi người kỳ lạ một kiểu nhưng Mạc Phong không có ý định chụp thêm tấm thứ hai.“Ngày nào cũng gặp mặt, giữ kỷ niệm gì chứ!”, cô hừ lạnh này Mạc Phong khẽ quay đầu cười “Còn nhớ lần đầu tiên chúng ta cá cược trong văn phòng không? Nếu anh không thể khiến em yêu anh trong phòng một tháng thì hôn ước giữa chúng ta sẽ được hủy bỏ!’Bỗng Thu Nghi không khỏi ngây người, đến hơi thở cũng trở nên dồn dập, cô cũng không biết ruốt cuộc gã này sẽ nói gì nên cảm thấy căng thẳng.“Ý…ý của anh là gì?”Mạc Phong nhoẻn miệng “Đã hơn hai mươi ngày rồi, anh vẫn không thể khiến em yêu anh, vậy nên…anh định từ chức! Vừa hay Triệu Khải mở quán ăn đang thiếu người, anh tới giúp đỡ kiếm chút tiền sinh hoạt!”“Này! Tôi nói, con người anh có chút kiên nhẫn nào không vậy, vẫn chưa tới một tháng mà anh đã định từ bỏ à? Còn nữa…Một tháng không được thì không theo đuổi nữa hả?”, Mục Thu Nghi chau mày.“He he, sao thế, bà xã không nỡ rời xa anh hả?”, Mạc Phong cười bỉ xách túi trong tay đứng dậy “Tôi chỉ muốn anh cút càng xa càng tốt! Nhìn là thấy phiền!"Nói xong cô đi ra ngoài, Mạc Phong vội vàng theo sát phía đường đi, mấy lần Mạc Phong định bắt chuyện nhưng Mục Thu Nghi chẳng buồn quan tâm tới khi Mạc Phong không chủ động tìm chủ đề nữa thì thi thoảng cô lại liếc nhìn anh “Đàn ông chẳng có ai đáng tin cả…chẳng có chút ý chí gì…khốn nạn! Anh đúng là đồ khốn nạn!”Có điều cô chửi rất nhỏ, cộng thêm tiếng nhạc trong xe nên đương nhiên Mạc Phong không thể nghe ra nếu Mạc Phong không nhắc tới chuyện thời hạn một tháng này thì Mục Thu Nghi cũng định giả vờ ngây ngô cho qua, bởi vì cô phát hiện ra hình như bản thân đã quen với sự có mặt của gã đã quen với việc hàng ngày mở ngăn kéo ra có một hộp hoa quả, quen việc gã đê tiện này gọi mình là bà xã’Cũng không hẳn là thích nhưng khi nghe nói Mạc Phong sẽ rời đi thì cô bỗng có cảm giác mất đi thứ gì đó rất cần thiết cho bản bỗng xuất hiện cảm giác mất độ giảm dần và chiếc xe dừng lại.“Tới rồi à?”, Mạc Phong khẽ Mục Thu Nghi vẫn giữ vẻ mặt lạnh băng, bộ dạng chẳng buồn quan tâm tới ta nói rằng đôi khi một lời nói cũng có thể làm ảnh hưởng tới tâm trạng của bản thân, và câu nói đó chắc chắn là do người mình thích nói ra!Chiếc xe từ từ lái vào lâm viên, xem ra dù nhà họ Trần không phải là hào môn thì cũng phải thuộc dạng địa nào năm đó Trần Vạn Niên lấy được nhiều tiền vậy sao.“Xuống xe!”, Mục Thu Nghi trầm là câu nói duy nhất cô nói với anh từ lúc lên xe cho tới khi xuống xe.“Xuống thì xuống, bà xã làm gì mà hung hãn với anh vậy?”Mục Thu Nghi kiêu căng hừ một tiếng “Tôi cứ vậy đấy! Làm sao!”“Hôm nay em lạ lắm nhé!”, Mạc Phong chau mày. Cô trợn mắt “Lạ ở đâu?”“Lạ tới mức đáng yêu!”Phụt…Vừa rồi cô cố tỏ ra nghiêm túc cả buổi giờ bị một câu nói của gã này đánh bại Thu Nghi không khỏi bật cười “Tôi mà lại thèm nghe ngôn tình dùng lại à!”“Anh chỉ nói với em thôi mà, bởi vì ngôn tình chỉ nói với người mình thích thì mới rung động!”, Mạc Phong sà tới cười mặt nhỏ nhắn của cô bỗng đỏ lúc cô đang ngây người, Mạc Phong bèn thơm cô một cái rồi lập tức mở cửa xuống óc của Mục Thu Nghi khi đó như bay lên tận chín tầng mây, chỉ mới vài giây mà cô đã nghĩ xong xuôi luôn việc sau này bọn nhỏ sẽ đi học ở đâu rồi.“Mình…rốt cuộc mình đang nghĩ gì vậy?”, cô vội vàng lắc đầu gầm lên “Đồ khốn! Lại lợi dụng tôi!”Thế nhưng Mạc Phong đã xuống xe đi vào trong lâm đẩy có tiếng chó sủa vọng thanh niên dắt theo con chó Tây Tạng đi ra răng sắc nhọn của nó khiến người khác có cảm giác chỉ cần một đớp là có thể cắn nuốt gọn đối Thu Nghi đi giày cao gót chạy lật đật “Em họ! Mau kéo con chó ra! Nhanh lên!”“Chị là ai chứ, tại sao tôi phải nghe lời chị! Đồ đê tiện, chỉ biết lấy đồ của nhà họ Trần đi nuôi trai!”, thanh niên kia trợn mắt tỏ ra khinh này khiến Mạc Phong cảm thấy bất ra Mục Thu Nghi bị cả nhà họ Trần bài xích! Chỉ vì cô ấy không mang họ Trần sao?“Ấy, sao lại nói chuyện với chị như vậy! Chẳng biết trên biết dưới gì cả!”, Mạc Phong trầm không phải vì lần đầu đến đây thì anh đã dạy dỗ cho thằng nhãi này một bài học rồi!Mục Thu Nghi vội vàng kéo tay áo Mạc Phong “Đây là con trai của cậu, Trần Thành! Trẻ con mà, anh đừng so đo!”“Mẹ kiếp anh lòi ra từ đâu vậy, nơi đây chào đón anh sao? Cút!”, Trần Thành chỉ vào Mạc Phong gằn giọng, bỗng nhiên cậu ta thả sợi dây trong tay “Cắn anh ta!”Nhà dột từ nhà Trần Vạn Niên ăn chùa lại còn chửi người ta là rác rưởi thì có thể hi vọng dạy dỗ được thế hệ sau thành người sao?Hiện tại vợ chồng Trần Vạn Niên phải trốn ở ngoài không dám về nhà sau lần bị Hoàng Tiểu Long cảnh nhiên Mạc Phong không biết bọn họ có lén lút quay về hay không, không chừng hôm đó bị đuổi ra khỏi Giang Hải xong vài ngày sau lại mò về cũng chó Tây Tạng cao nửa người lớn được thả dây bèn há miệng vồ về phía Mạc Phong.“Cẩn thận…”, Mục Thu Nghi kinh hãi hô vô thức lao về phía Mạc Phong và đứng chặn trước mặt anh.“Ngồi xuống!”, Mạc Phong chó đang hung hãn bỗng từ từ khựng biết thế này thì anh đã dắt anh Hai’ theo, nó là vua của loài chó, chỉ mất vài phút là có thể dạy được con chó Tây Tạng này như thế nào là một con chó cả anh Hai’ còn thuần phục được thì cái giống không thuần huyết thống như con chó Tây Tạng này chẳng là Mạc Phong quát, con chó không dám làm nhìn đôi mắt hung hãn của anh, con chó bỗng nằm sạp xuống vẫy đuôi ngoan ngoãn.“Mục Thu Nghi trợn tròn mắt “Chuyện…chuyện gì thế này? Sao nó không sủa nữa?”
Phim Người Chồng Giả Danh Đáng Yêu Thái Lan Thể loại Tình Cảm Thuyết minh và vietsub bộ phim nguoi chong gia danh dang yeu, lồng tiếng hay, bản đẹp Full HD. Bộ phim Truyền hình Nguoi Chong Gia Danh Dang Yeu hiện hữu những diễn viên Thái Lan xuất sắc nhất hiện nay. Phim Người Chồng Giả Danh Đáng Yêu không giống như nhiều bộ phim truyền hình Thái Lan với đề tài chủ yếu xoay quanh những mâu thuẫn giai cấp, những cuộc tình trắc trở, bộ phim Người chồng giả danh đáng yêu sẽ hướng đến cuộc sống gia đình của các bạn trẻ trong thời hiện đại. Đặc biệt, bộ phim còn quy tụ dàn diễn viên tài năng, xinh đẹp của nền điện ảnh Thái Lan. Những thông tin về văn hóa, con người cũng như nhiều cảnh quay đẹp của Thái Lan cũng được khéo léo lồng vào phim. Xem phim online Nguoi Chong Gia Danh Dang Yeu Phim Người Chồng Giả Danh Đáng Yêu thuyết minh cập nhật bản Full HD
Click DANH MỤC PHIM Hành Động Tình Cảm Tình Cảm Hài Hước Tổng Hợp Cờ Bạc Xã Hội Đen Hành Động Hình Sự Hành động Hài Hước Xuyên Không Cổ Trang Tổng Hợp Cổ Trang Kiếm Hiệp Võ Thuật Võ Thuật Kiếm Hiệp Tâm lý - Kinh Dị Phim Lẻ Hay Phim Lẻ HOẠT HÌNH - ANIME Ca Nhạc PHIM MỚI CẬP NHẬT PHIM Người Chồng Giả Danh Đáng Yêu XEM Tình Cảm Thái Lan Phim Người Chồng Giả Danh Đáng Yêu vn2 Vietsub Thuyết minh Lồng tiếng Phim Nguoi Chong Gia Danh Dang Yeu HD Phim Người Chồng Giả Danh Đáng Yêu không giống như nhiều bộ phim truyền hình Thái Lan với đề tài chủ yếu xoay quanh những mâu thuẫn giai cấp, những cuộc tình trắc trở, bộ phim Người chồng giả danh đáng yêu sẽ hướng đến cuộc sống gia đình của các bạn trẻ trong thời hiện đại. Đặc biệt, bộ phim còn quy tụ dàn diễn viên tài năng, xinh đẹp của nền điện ảnh Thái Lan. Những thông tin về văn hóa, con người cũng như nhiều cảnh quay đẹp của Thái Lan cũng được khéo léo lồng vào phim. Xem phim online Phim Tình Cảm Nguoi Chong Gia Danh Dang Yeu QUỐC GIA / DIỄN VIÊN Thái Lan Phim Thái Lan Người Chồng Giả Danh Đáng Yêu - Người Chồng Giả Danh Đáng Yêu Thái Lan - Người Chồng Giả Danh Đáng Yêu vn2 Sử dụng trình duyệt Google Chrome để có trải nghiệm tốt nhất trên phimvn2, cài đặt Google Chrome bấm vào đây 16/16 24/24 12/12 16/16 29/29 24/24 43/43 36/36 Đây là phần mềm Test giả lập tiêu đề tìm kiếm video online chia sẻ trên internet, chủ động chặn hiển thị các nội dung vi phạm pháp luật Việt Nam !
Không chỉ có gã trung niên đeo xích sắt quỳ xuống, đám đàn em của gã cũng nhũn chân ra, “Về nói cho anh Lượng gì đó của mày, cô ấy là người phụ nữ của tao. Muốn động vào cô ấy thì tìm tao!”,Mạc Phong túm chặt cổ áo gã trung niên “Nhớ kỹ tên tạo và bài học tao tặng mày! Tạo tên là Mạc Phong!“Cut!” Đám người kia đột nhiên như bị điểm huyệt, hồn vía lên Gã trung niên đeo xích sắt sợ xanh mặt. Nghe Mạc Phong nói vậy, tất cả đều chạy trối chết, không ai dám quay đầu lại. Mọi người xung quanh đều sợ ngày người. “Đi… đi rồi sao?”, Mục Thu Nghi kinh hãi nói. Mạc Phong cười xấu xa “Ha ha, vợ yên tâm, có anh ở đây không ai dám bắt nạt em đâu!” “Hừ, không được gọi tôi là vợ!”, lời nói của cô như đang làm nũng khiến mọi người trợn tròn mắt. Các nhân viên lễ tân trong sảnh chính và đảm bảo vệ bị Mạc Phong đánh nhừ tử không bò dậy nổi đều kinh ngạc hả hốc mồm. “Trời má, chủ tịch của chúng ta làm nũng kìa!” “Chẳng lẽ anh ta thực sự là chồng của chủ tịch sao?” “Tôi thấy không sai đâu. Hỏng rồi, vừa rồi tôi còn coi thường anh ta, liệu tôi có bị đuổi việc không đây?” “Vừa nãy tôi dám đánh chồng của chủ tịch, đúng là tôi đáng muốn chết! Tiền thưởng của tôi huhu!” Mạc Phong tỏ vẻ để tiện cười nói “Mặc dù bây giờ chưa phải nhưng một tháng sau thì khác. Vợ đưa chìa khóa nhà cho anh đi!” “Anh muốn làm gì?” “Đương nhiên là dọn vào ở rồi. Chỉ còn một tháng nữa, em không định cho anh thể hiện chút à?” Mục Thu Nghi bắt đầu dao động. Nếu anh vào ở thì sau này không cần lo bóng đèn hỏng không có người sửa nữa nhỉ? Bồn cầu tắc cũng không sợ không có người thông? “Đây là chìa khóa dự phòng của nhà tôi, tôi sẽ khiến anh cam lòng chịu thua!”, cô lấy chìa khóa trong túi ném cho Mạc Phong, giận dỗi nói. Anh đón lấy chìa khóa, tặng cho cô một nụ hôn gió “Tạm biệt vợ nhé!” “Anh định đi đâu?” “Anh chưa đi mà em đã không nỡ rồi à? Xem ra em sắp yêu anh rồi!” “Cút!” Trời ạ, kiếp trước cô đã gây tội gì để gặp phải đồ mặt dày như anh vậy hả? Cố nhịn nào, một tháng sẽ qua nhanh thôi! Lúc này ở một câu lạc bộ tư nhân cao cấp của Giang Hái. Một người đàn ông mặc vest đi giày da vừa cầm chuỗi tràng hạt vừa day day huyệt Thái Dương “Mày nói là bên cạnh Mục Thu Nghi xuất hiện một thằng nhóc? Lai lịch thế nào?” “Tạm thời… vẫn chưa biết được. Nhưng mà người kia rất đáng sợ, ánh mắt tràn ngập sát khí, chắc chắn không phải người thường!”, gã trung niên đeo xích sắc quỳ xuống sợ hãi nói. Choang! Người đàn ông mặc vest ném thẳng ly rượu vang trong tay xuống đất. “Vô dụng! Đúng là một lũ vô dụng! Tao nuôi chúng mày để làm gì? Lai lịch của đối phương ra sao cũng không biết còn dám vác mặt về đây! Ném xuống biển cho tao!” Mấy gã đô con đi vào lôi gã trung niên đeo xích sắt ra ngoài. “Anh Lượng, em vẫn còn lời muốn nói. Người kia gọi Mục Thu Nghi là vợ, quan hệ của bọn họ không hề bình thường. Em đã khai hết những gì em biết rồi, xin anh hãy tha cho em. Em còn bố mẹ già và con nhỏ, không thể chết được!” Người đàn ông được gọi anh Lượng kia chậm rãi đứng dậy “Thật thú vị! Dám tranh giành phụ nữ với tao! Đánh gãy một chân của ông ta rồi đuổi đi!” “Cảm ơn anh Lượng, cảm ơn anh! Á!” Ở nghĩa địa phía Bắc của Giang Hải. Mạc Phong đứng nhìn bức ảnh đen trắng trên tấm bia đá. Đó là một người đàn ông mặc quân phục, trên gương mặt nghiêm nghị nở nụ cười xán lạn. “Mãnh, tôi tới thăm cậu đây!”, Mạc Phong chào theo kiểu quân đội. Anh từng là lưỡi đao mạnh nhất Hoa Hạ, bề ngoài tỏ ra phong lưu phóng khoáng nhưng phía sau lại là sự cay đăng không mấy ai biết. Lúc nhập ngũ tan nhà nát cửa, giận dữ vì anh em mà rút khỏi đội đặc nhiệm khiến châu Âu nghe tên phải dè chừng. Mạc Phong đặt một cành hoa cúc lên bia đá “Cậu yên tâm, chỉ cần tôi còn sống nhất định sẽ báo thù cho cậu!” Anh hành lễ một lần nữa rồi mới rời khỏi nghĩa địa. . Kiếm Hiệp HayNam Sơn Hoa là căn biệt thự xa hoa nhất của Giang Hai. Khi Mạc Phong đi tới trước cửa nhà Mục Thu Nghi, anh trông thấy một chàng trai đang dựa vào một chiếc Porsche ngẩng đầu nhìn trên tầng. “Người anh em đang đợi ai à?”, anh châm chọc hỏi. Nhưng chàng trai kia không thèm nhìn Mạc Phong, chỉ hừ lạnh chửi một tiếng “Chết tiệt!” “Anh đang theo đuổi Mục Thu Nghi sao?” “Nói như anh không phải ý. Tôi khuyên anh nên tỉnh lại đi, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga”. Mạc Phong chỉ lắc đầu cười lạnh “Tôi đương nhiên khác anh rồi. Anh chỉ có thể dõi theo cô ấy từ xa, còn tôi là chồng của cô ấy, ban đêm còn có thể ôm cô ấy ngủ!” “Còn lâu tôi mới tin đồ chết tiệt nhà anh! Không tự soi gương lại xem bản thân có xứng hay không?” “Đánh cược không? Nếu tôi thực sự là chồng của cô ấy, anh phải gọi tôi ba tiếng ông nội”, Mạc Phong nhướng mày cười giảo hoạt. Chàng trai ném tàn thuốc đi “Cược thì cược. Nếu anh không phải chồng của cô ấy, anh phải quỳ xuống liếm giày cho tôi!” “Được thôi!” Mạc Phong lười biếng vươn vai rồi lấy chìa khóa ung dung cắm vào ổ khóa. Sắc mặt chàng trai kia lập tức tái mét lại. Chẳng lẽ anh…
Tỉnh dậy và phát hiện ra mình đang nằm trong bệnh viện, Hồng vô cùng hoang mang khi không hiểu chuyện gì đã xảy đến với mình. Cô đột nhiên có thêm một đứa con trai ba tuổi, đồng thời nhận ra bản thân đã già đi rất nhiều so với trí nhớ của mình. Thêm vào đó, một người đàn ông lạ hoắc tự dưng xuất hiện và nhận là chồng của cô. Chuyện gì đã xảy ra với cô? Đâu là thật? Đâu là giả? Cô phải làm gì để tìm kiếm lại những mảnh ký ức mà mình đã bỏ lỡ? Đón đọc truyện dài kỳ Chồng hờ! vào 19h00 ngày 02/04 tại mục Eva Yêu. Đăng cầm tờ chụp phim X quang của Hồng. Khó khăn lắm mới có thể nhờ được bác sĩ cho anh xem qua và tư vấn về vấn đề mất trí nhớ của cô. Đăng nhăn mặt, xoay lên xoay xuống tờ phim chụp, nhưng không thể hiểu được chấn thương mà cô gặp phải là gì. Vị bác sĩ phì cười, cầm lấy tờ phim, dán lên bảng đèn ở sau lưng. - Cậu nhìn thế thì làm sao mà nhìn được. - Đăng cười chữa ngượng. Bác sĩ chỉ lên phần tối màu trên ảnh. Phần đầu bị chấn thương khá nặng, do đó não bộ bị tổn thương nên cô ấy mới quên đi một khoảng thời gian như vậy. Còn lý do vì sao, tôi nghĩ là do chính bản thân cô ấy cũng muốn quên đi điều đó. Thường thì các bệnh nhân khác của tôi đều như vậy. - Cho nên mới quên sao? Có cách nào khiến cô ấy nhớ lại không? Vị bác sĩ ngồi xuống bàn. Ông ta tháo kính mắt xuống, day trán, rồi nhìn Đăng một cách chân thành. - Cô ấy có thật sự cần phải nhớ lại không? Đăng bần thần. Anh cũng không biết. Nhớ lại có khiến cô ấy đau lòng hay không? Một cô gái đơn thuần bị cả đám người lừa lọc, dắt mũi và hủy hoại cả cuộc đời. Hồng nhớ lại sẽ tốt hơn, hay là đừng nhớ gì cả thì tốt hơn đây? Anh chỉ không muốn cô ở cạnh Thịnh. Lúc mới tìm được Hồng, anh đã nghĩ lần này anh sẽ là người bảo vệ cô, chăm sóc và yêu thương cô. Nếu nhớ lại được những chuyện đó, cô sẽ tự động rời xa Thịnh. Chẳng có cô gái nào muốn ở lại bên cạnh người không yêu thương mình, lại còn gây ra đau khổ cho mình cả. Và chẳng có cô gái nào không xứng đáng để được yêu thương. - Tôi cũng không biết nữa. Anh khẽ nói, cảm giác mông lung quẩn quanh khiến anh mờ mịt và cảm thấy khó chịu và bức bối. Phải làm sao mới được đây? - Bác sĩ đặt tay lên vai anh, vỗ nhẹ như thể muốn an ủi. Anh bạn, tôi hiểu mà. Chắc là cô ấy quên mất cậu đúng không? Cứ từ từ thôi. Để cô ấy nhớ lại cũng cần thời gian mà, không thể một sớm một chiều được. Đăng gật đầu. - Vậy, làm thế nào? - Trước mắt, hãy cố gắng đưa cô ấy đến những nơi quen thuộc, gần với những sự kiện xảy ra ngay trước tai nạn. Hoặc gợi lại cho cô ấy những sự kiện nổi bật nhất. Đăng gật đầu. Điều này làm anh khá là phân vân. Sự kiện nổi bật nhất ư? Đến bé Bin, đứa con trai mà cô hết mực yêu thương, cô cũng không nhớ nổi. Vậy thì cô còn có thể nhớ đến điều gì nữa đây? Hồng nhíu mày, bắt được một từ nghe có vẻ khả nghi. Từ dạo mất trí nhớ, cô để ý hơn đến từng chi tiết nhỏ nhặt. *** Bé Bin đã được đưa đến trường. Khoảng thời gian này, Hồng ở nhà, không được đi đâu. Thịnh lấy cớ là do cô chưa khỏi hẳn, ra đường dễ gặp phải nguy hiểm Anh thuê một bà giúp việc tới chăm sóc cho cô. Hôm nay là ngày đầu tiên bà đến làm việc. Bị nhốt ở trong nhà cả ngày, không có việc gì làm, cô chẳng biết phải làm sao. Cảm giác chán chường và buồn tẻ khiến cô phát ngấy. Hồng đứng dậy, tìm cái chổi và định quét nhà. Bà Ngọc lật đật để cái rổ rau xuống, cướp cái chổi khỏi tay cô. - Cô cứ nghỉ ngơi đi. Người bệnh thì không nên làm việc. - Cháu khỏi rồi mà. Bác cứ để cháu làm đi, ngồi không thì chán lắm. Bà Ngọc dúi cô xuống ghế. - Không. Cô cứ ngồi yên đi. Không có cậu Thịnh mà biết được lại mắng tôi. Lần trước tôi đã bị cậu ấy đuổi… - Lại? Lần trước? Hồng nhíu mày, bắt được một từ nghe có vẻ khả nghi. Từ dạo mất trí nhớ, cô để ý hơn đến từng chi tiết nhỏ nhặt. Cô nghĩ rằng mình có thể tìm lại được cái gì đó từ những điều ấy. Và lần này thì Hồng đã đúng. Cảm giác của cô vẫn luôn đúng. Bà Ngọc phát hiện ra mình lỡ lời. Bà yên lặng, cầm chổi, cắm cúi quét nhà. Hồng túm lấy tay bà, nài nỉ. - Kìa. Bác nói cho cháu đi. Lại là sao? Có phải bác từng làm việc ở đây từ trước, bác biết cháu đúng không? - Không. Làm gì có. Đấy là tôi đã từng làm ở đây, nhưng lúc đó không có cô. Hồng dẩu môi. Cô phụng phịu, ngước lên nhìn bà Ngọc. - Kể cho cháu đi mà. Cháu chẳng nhớ được gì, nên rất khó chịu. Bà Ngọc thở dài, kéo cô ngồi xuống ghế. Kể một chút chắc không sao. - Năm năm trước, tôi có làm giúp việc ở đây. Lúc đó cô còn trẻ lắm. Cậu Thịnh cũng cưng chiều cô lắm. - Tận năm năm trước á? Cháu không còn nhớ gì nữa hết. Rồi sao nữa ạ? Vì sao mà bác không làm ở đây nữa? - Vì cô bỏ đi rồi, tôi ở lại cũng có làm gì đâu? - Cháu sao lại bỏ đi? Bà Ngọc lắc đầu. - Tôi cũng không biết. Tiếng ấm đun nước sôi rít lên, bà Ngọc vội vàng chạy vào trong bếp. - Chết rồi, ấm thuốc của tôi. Hồng ngồi ngẩn người ra. Tại sao cô lại bỏ đi. Thịnh đã nói với cô, hai người kết hôn được năm năm rồi. Ai mới là người nói dối đây chứ? Càng nghĩ càng rối. Cô nhất định phải đi tìm Đăng. Anh ta có vẻ như là có liên quan đến chuyện này. Bé Bin nhắc đến anh ta, lúc cô gặp tai nạn anh ta cũng ở đó. Bà Ngọc bê một bát thuốc đi ra khỏi bếp, đưa cho Hồng. - Thuốc của cô đây. Hồng ngửi mùi thuốc, nhăn nhó. Lại là cái thuốc đắng ngoét này. Cô không muốn uống một chút nào. Mấy ngày liền, ngày nào Thịnh cũng tự tay đun nước thuốc này cho cô. Hiện tại Thịnh có việc bận, Hồng cứ nghĩ là cô sẽ thoát khỏi cái bát thuốc này, nào ngờ lại đến lượt bà Ngọc. - Cháu không muốn uống đâu. Đắng lắm. - Thuốc đắng dã tật mà. Cố lên. Hồng ngước lên nhìn bà Ngọc, nhăn nhó, lắc đầu. Bà Ngọc thì nâng bát thuốc lên sát miệng cô. Hồng nhắm mắt, nhắm mũi uống hết một hơi, rồi bóc ngay một viên kẹo nhét vào mồm. Vị ngọt lan tỏa trong miệng, đập tan cái đắng ngắt. - Thuốc này để làm gì vậy bác? - Để mau khỏi. Tôi cũng chỉ biết vậy thôi. Cậu Thịnh nói là cô sẽ nhanh chóng nhớ lại được nếu có hỗ trợ của thuốc. Hồng gật gù. Vậy thì cô cũng phải cố gắng uống thôi. Sớm nhớ lại mọi thứ, cô sẽ không phải ở trong tình trạng mù mờ như thế này nữa. *** Đăng tìm đến trường mẫu giáo của bé Bin vào buổi trưa. Chỉ có lúc này anh mới có thể gặp được thằng bé. Hai chú cháu ngồi trên ghế đá dưới sân trường. Bé Bin vừa ăn kem, ngồi đung đưa chân trên ghế đá. - Mẹ con khỏe không? - Mẹ con sắp khỏe lại rồi ạ. Bố nói mẹ sẽ nhớ lại rất nhanh thôi. Đăng ngạc nhiên. Sao Thịnh lại có thể chắc chắn như thế được cơ chứ? Cậu ta định làm gì? - Sao lại như vậy được? - Mẹ con đang uống thuốc mà. Đăng đờ ra. Anh nghi ngờ Thịnh đang tìm cách trì hoãn việc cô lấy lại trí nhớ của mình. - Chú muốn đến thăm mẹ con. - Không được đâu. Bố không cho mẹ ra ngoài. Bố bảo ra ngoài nguy hiểm lắm. Bé Bin chóp chép cái miệng, kể hết mọi thứ cho Đăng. Đăng nhấp nhổm không yên. Thịnh gần như là đang giam cầm Hồng. Anh không thể để chuyện đấy tiếp diễn được. Trang gân cổ lên cãi. Cô cười khẩy, quăng cho anh ta anh nhìn khinh bỉ. *** Trang xuống sân bay liền đến tận nhà Thịnh. Cô cần gặp anh để giải thích về chuyện mà cô đã lỡ nói ra ngày hôm qua. Trang cảm thấy Thịnh đã bắt đầu nghi ngờ cô có liên quan đến chuyện Hồng bỏ đi năm đó. Cô không được để lộ chuyện này ra được. Cô bất ngờ nhìn thấy Đăng đang đứng ở cổng nhà Thịnh. Trang vội vàng núp vào một góc tường, theo dõi. Cô thấy Đăng bấm chuông, nói vài điều gì đó với bà giúp việc, sau đó bà trở vào. Cánh cổng vẫn không được mở ra. Đăng giận dữ đạp chân vào cổng sắt khiến nó rung lên bần bật. - Chết tiệt! Đăng gào lên. - Từ phía xa, cô thấy bóng dáng xe của Thịnh. Trang vội vàng chạy tới, cầm tay Đăng, kéo anh ta chạy đi. Đăng vùng tay ra khi đến một gã rẽ. - Cô đến đây làm gì? – Đăng gắt lên. - Tôi vừa cứu anh đấy! Thịnh đang về. Trang gân cổ lên cãi. Cô cười khẩy, quăng cho anh ta anh nhìn khinh bỉ. - Tôi không quan tâm. Cô đừng có xuất hiện trước mặt tôi, và Hồng nữa. - Anh mà có tư cách để nói câu đấy sao? Năm đó Hồng phải bỏ đi, là do ai hả? Đăng cứng miệng. Anh không thể đáp trả được. Chuyện năm đó, thật sự có liên quan đến anh. Chính Đăng cũng có liên quan đến sự ra đi của Hồng năm đó? Hay đó chỉ là chiêu trò của Trang? Hồng nhận ra những điều thiếu logic và sai sự thật trong lời nói của Thịnh, hoặc bà Ngọc đang nói dối. Đâu mới là sự thật? Cô phải làm sao để tìm lại trí nhớ của mình đây? Còn thuốc mà Thịnh cho cô uống, liệu nó có thật sự tốt cho cô? Đón đọc truyện dài kỳ Chồng hờ! vào 19h00 ngày 09/04 tại mục Eva yêu. Hồng mở mắt khi hết sạch dưỡng khí. Cô định ngoi lên để hít lấy một hơi sâu nữa, và tiếp tục trong cái công cuộc đào bới trí nhớ của mình. Nhưng cô...
gã chồng hờ đáng yêu